Thay đổi


Có khi nào ta thử khác ta chưa?
Thử đi trên dây như người làm xiếc
Thử biếng nhác như người trốn việc
Thử bỏ nhà đi làm một gã rong chơi ?

thay doi

Cũng đôi lần tôi thử khác tôi
Thử tìm vận may trong trò đen đỏ
Thử tìm thú vui trong muôn ngàn cám dỗ
Thử khác mình một chút xem sao !

Thử say sóng để được biết nôn nao
Người đi biển sá gì sóng lớn
Thử lỡ hẹn để nghe lời hờn giận
Thử không về xem còn nhớ ngõ quen

Thử bán buôn xem có kiếm được tiền
Cầm bút mãi tự thấy mình tẻ nhạt
Thử vẽ mặt bôi râu cho thật khác
Xem bạn bè có còn nhận ra không

Cũng có lần thử đứng trước đám đông
Miệng nói vậy mà không phải vậy
Thử lội xuống bùn để tự mình được thấy
Ngan ngát hương sen tỏa khắp mặt hồ

Cuộc sống quanh ta như một bàn cờ
Bày trước mặt đường đi muôn nẻo
Thử một lần đổi xe lấy pháo
Tàn cuộc cờ pháo liệu có hơn xe ?

Những câu thơ hay về nỗi nhớ



Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi,
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu).
- Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.





Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.

Nhãn : tho hay,

những câu thơ hay về nỗi nhớ

Những bài thơ về tinh yêu hay nhất




Giận hờn - Những bài thơ về tình yêu hay nhất (1)

những bài thơ về tình yêu hay nhất

Ước nguyện chung sống bạc đầu

Cùng nhau xây dựng con tàu tương lai

Giận hờn ai chẳng giống ai?

Hai người vốn dĩ là hai mảnh trời


Giận nhau lòng dạ rối bời

Nặng nề chân bước lê trên đôi chân gầy


Yêu nhau, nhìn ngắm ngất ngây


Giận nhau muốn kéo làn mây che trời

Giận lâu, hờn cũng đủ rồi


Xin em hé miệng cười tuơi anh nhờ


Giận nhau, có mấy ý thơ


Gửi em, gửi cả giấc mơ của mình


Nếu em càng giận càng xinh


Thế thì chúng mình thỉnh thoảng giận nhau.
:)

Nhãn : tho hay 

Những bài thơ về tình yêu hay nhất

Đông Tà Tây Độc - Hồng Thất Công tay không đấu hàm mô công


Hồng Thất Công sau khi bị người đẹp từ chối, hận mình đẹp trai mà phải thất tình phẫn uất nhảy núi tự vẫn, gặp được đúng lúc Tây Độc leo lên, nhờ nội công thâm hậu đỡ cho nạn thoát chết.





Nhãn : chuyen hay

Thơ hay góp nhặt

**Lãng đãng mây chiều người lữ khách 
Ngậm ngùi lưu luyến chốn bình yên**

Chẳng lợi danh chi lại hóa hay 
Chẳng ai phiền lụy chẳng ai rầy 
Ngoài vòng cương tỏa chân cao thấp 
Trong thú yên hà mặt tỉnh say 
Liếc mắt coi chơi người lớn bé 
Vểnh râu bàn những chuyện xưa nay 
Của trờì trăng gió kho vô tận 
Cầm hạc tiêu dao đất nước này. 




Một mai ta chết trong rừng thẳm
Ai người gục đầu trước mộ ta
Tóc xanh ai quấn vành khăn trắng
Một đời lữ khách mộng yêu thương 



Thấp thoáng non tiên lác đác mưa 
 Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ 
Xanh um cổ thụ tròn xoe tán, 
 Trắng xoá Tràng giang phẳng lặng tờ. 
Bầu dốc giang sơn, say chấp rượu, 
Túi lưng phong nguyệt, nặng vì thơ 
Cho hay cảnh cũng ưa người nhỉ? 
Thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ?... 

Nhãn : Thơ hay

Thơ hay tiêu dao du góp nhặt


Những câu thơ hay làm cho lòng trầm lại



Thở đi nhẹ một kiếp người
Vui đi để có nụ cười thênh thang

~ Khuyết Danh ~


Mấy ai thành Phật nhờ đi tu,
Khi trí thông minh bị hãm tù.
Phải thấy huyền vi trong ngọc sáng,
Như thấy vầng dương giữa khói mù.


~ Kiều Phù ~


Trí tuệ như trăng sáng giữa trời,
Bao trùm thiên hạ, chiếu muôn nơi.
Muốn tìm được nó, đừng phân biệt
Cả rừng phong hoặc lá phong rơi.


~ Kiều Phù ~


 
Trăm năm một giấc mộng dài
Bàng hoàng tỉnh dậy là ai hay mình?
Là mình sao chẳng giống mình
Là ai sao lại chính mình nằm đây!


~ Khuyết Danh ~

Tâm nhàn muôn sự thông ba cõi
Một tiếng cười khan ấm đất trời.
~ Khuyết Danh ~

Phải chăng còn tiếng đàn xưa vọng
Réo rắc luân hồi ở cõi sau
Mong ta hoá kiếp làm mây trắng
Bay giữa tầng cao thoát nẻo sầu
~ Lê Trọng Minh ~
Tâm không hay hờn giận
Chẳng oán trách thù ai
Lòng khoan dung rộng rãi
Ấy là cảnh bồng lai
~ Khuyết Danh ~

Cỏ dại ven đường
Hồn nhiên điểm nụ
Giữa chút tầm thường
Bao la hội tụ

~ Tuệ Thiền ~


Mở rộng tâm ra lòng thanh thản
An nhiên tự tại đời thong dong
~ Khuyết Danh ~


Thanh thản ngồi yên chính giữa nhà,
Nhìn Côn Luân khói gợn xa xa.
Lúc mệt, thảnh thơi, tâm tự tắt,
Không thiền, không Phật, chỉ mình ta.
~ Tuệ Trung Thượng Sĩ ~